Tốt nghiệp cấp 3 xong, nhiều bạn gia đình đủ đầy điều kiện, với mong ước cuộc sống sau này con cái họ tốt hơn nên được bố mẹ lo cho đi nước ngoài; nhiều bạn học hành giỏi giang thì có cơ hội lọt vào các trường Đại Học nổi tiếng thời của những đứa 9X đời đầu như mình (Đại học Ngoại Thương, Kinh Tế Quốc Dân, Đại học Thương Mại…) hoặc sẽ chọn các ngành hot-hit như ngoại ngữ, tài chính ngân hàng, kế toán kiểm toán. Một số bạn được bố mẹ định hướng cho học các ngành mà nhất thiết phải có mối-quan-hệ thì mới có tương lai như Công an, Quân đội, Y-bác sĩ…
Thế nhưng đã có một cô gái, là mình – Quỳnh, gia đình vốn dĩ không có điều kiện; nhớ lúc đi học cấp 2, hồi ấy phải mua sách vì ngay năm học của mình là đợt đầu tiên trong công cuộc cải cách giáo dục, cụ thể là phải học sách mới nên nếu không có thì cũng không mượn được của ai trước đó cả. Đến mức bố phải chở mình lên nhà cô giáo để xin cô cho nhận sách trước rồi trả tiền sau… Những bộ sách năm ấy đến giờ mình vẫn giữ, như một kỷ niệm đẹp cùng bố cũng là lời nhắc nhớ cho bản thân sau này, rằng đã có những thời khắc khó khăn đến vậy.
Mình – Quỳnh, một cô gái học chẳng giỏi, hành cũng chẳng khá, điểm số luôn chỉ ở mức 7.5 thôi; một cô gái lười học, ham chơi như tuổi trẻ bồng bột của các bạn bè đồng trang lứa khác…
Mình – Quỳnh, chỉ học khoa kế toán của một trường Đại học rất bình thường và rồi cũng tốt nghiệp, đi làm với mức lương bình thường như bao người, mình nhớ không nhầm là khoảng bảy triệu rưỡi. Đã vậy tính cách mình lúc ấy lại là một đứa rất dễ hài lòng với cuộc sống, cảm quan mọi thứ đều ổn, vậy nên mình vui vẻ chấp nhận và chẳng có một tý ý chí tiến thủ gì hơn nữa.
Và rồi một hôm vào năm 2015, khoảnh khắc mà đến bây giờ mình vẫn không sao quên được, thẫn thờ ngồi làm việc, mình lướt facebook và vô tình thấy được…
Một đứa bạn mình quen đã đỗ vào hệ Cao học – Thạc sĩ bên Nhật, người mà mình vẫn luôn thầm ngưỡng mộ với cuộc sống được là chính mình, được đi đó đi đây, chụp ảnh cùng tuyết và hoa anh đào… Mình khựng lại với mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu…
Rồi một bạn học Kế toán cùng mình thời sinh viên đăng bức ảnh mua xe ô tô BMW, background là kho hàng bán đồ gia dụng với hàng chục nhân viên…
Một cái gì đó thôi thúc trong lòng mình khi ấy, có lẽ chạnh lòng, một chút…
Chắc hẳn mọi người cũng hơi bất ngờ về cách nhìn nhận cuộc sống của mình đúng không? Mình khẳng định, mình là người có tư duy hết – sức – bình – thường, thấy người khác giỏi hơn mình, có cuộc sống đủ đầy hơn mình thì việc ngưỡng mộ hay chạnh lòng với mình mà nói, đó có phải là chuyện đương nhiên?
Và rồi mình tự vấn chính mình rằng “Quỳnh ơi, mày đang làm cái gì cho cuộc sống hiện tại của mày vậy, nếu cứ thế này tương lai rồi sẽ ra sao? Tại sao mày lại chấp nhận và bằng lòng với một cuộc sống nửa vời, không cố gắng, không mục tiêu, không hoạch định?” Cái ý nghĩ đó nung nấu trong đầu mình suốt ngày này sang ngày khác.
Đã rất nhiều đêm, rất nhiều đêm mình trằn trọc suy nghĩ về việc xin phép bố để đi Nhật, đi đến một nơi khác lạ để làm mới bản thân, để đi tìm cái phần mà mình nghĩ đã “ngủ” rất lâu trong con người mình, đó là nhiệt huyết tuổi trẻ.
Thế rồi kết quả phũ phàng, anh trai mình tuyệt nhiên không đồng ý, anh bảo một câu duy nhất “không yên tâm” và cả bố mình cũng vậy. Dĩ nhiên, sau tất cả, mình vẫn bất chấp để đi, đi Nhật… Ngẫm lại ngay thời khắc ấy, mình cũng chẳng còn nhớ nổi mình lấy đâu ra ngần ấy dũng khí để quyết định, một quyết định làm thay đổi cả cuộc đời về sau của mình…